Tác giả: Trần Ngọc Lân
Tà áo trắng ngày xưa em mặc. Thật thơ ngây trong trắng êm đềm. Một mùa thương bao hôm gặp gỡ. Má em hồng e ấp nhìn anh. Tà áo trắng ngày xưa em mặc. Để trong anh không nói nên lời. Lòng càng thương khi em giận dỗi.