Như bóng mát trên đường trưa cát bỏng
Như cơn mưa trong nắng hạ oi nồng
Như phù sa lặng lẽ giữa dòng sông
Như tấm thân cò trên đồng lặn lội
Mẹ mẹ là mái lá bờ tre
Mẹ mẹ là dòng sông bến đợi
Là trăng sao soi lối con đi
Nắng sớm mưa chiều mẹ chẳng nề chi
Rồi con đi xa mẹ từng đêm bên cửa
Cầu mong con chân cứng đá mềm
Đêm nghe gió bên thềm xào xạc
Nhớ thương nhiều tóc mẹ bạc thêm
Nhiều bài thơ con viết gởi về đâu
Nhưng chưa có bài ngợi ca lòng mẹ
Dù chẳng hề quên nghĩa cả ơn sâu
Đến bây giờ mẹ khuất núi từ lâu