Bước chân qua bao tháng ngày phiêu lãng,
Đường về con phố xưa nay đây rồi,
Bồi hồi rung tiếng chuông trước mái hiên nhà.
Phút giây qua con tim chợt nao nao,
Kìa mẹ đang bước ra trước hiên nhà,
Thời gian trôi quá mau tóc mẹ bạc đầu.
Tuổi mẹ già giờ mẹ đâu có mong chi, thương đàn con giờ nơi chốn nào.
Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao, một trang thơ mẹ vẫn chờ tin.
Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi, thua gì ai trần gian chốn này. Để mẹ già ngồi đây vá khâu, mình đơn côi nhìn nắng chiều buông.
Lớn lên bao năm trong vòng tay ấy, giờ đặt chân bước ra với cuộc đời, nhẹ giang đôi cánh bay khắp bốn phương trời.
Có sông sâu nơi đâu mà chưa qua, kìa đỉnh cao dưới chân đã bao lần.
Mà sao vẫn xót xa tiếng con gọi mẹ.
Tuổi mẹ già giờ mẹ đâu có mong chi, thương đàn con giờ nơi chốn nào.
Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao, một trang thơ mẹ vẫn chờ tin.
Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi, thua gì ai trần gian chốn này.
Để mẹ già ngồi đây vá khâu, mình đơn côi nhìn nắng chiều buông.
Chặng đường dài nào mà ta đã đi qua, chân trời xa nào ta đã tìm.
Giờ ngồi lặng nhìn lên giữa không gian, hỏi vinh quang nào có mẹ không?
Mặt trời hồng rồi ngày mai cũng qua đi. Sông dài kia ngày mai cũng cạn.
Hỏi cuộc đời tìm ở đâu chốn nương thân, ngoài mái ấm mẹ vẫn chờ mong.
Thèm một lần được nằm nghe tiếng ru êm.
Nghe thời gian nhẹ trôi trước thềm.
Lòng nghẹn ngào rồi bật lên tiếng thơ ngây: Mẹ ơi con mẹ đã về đây.
Mẹ ơi con mẹ đã về đây.
Mẹ ơi con mẹ đã.... về đây.