Hè về trong muôn hoa, lũ kiến biết lo xa,
gắng công không nề hà, tìm của nuôi đời sống.
Nhịp nhàng trong yêu thương, lũ kiến đi khuân lương,
tiếng ca vui nhịp nhàng, rộn ràng trong ánh dương.
Đành lòng chị ve ta, cấp thúng đi lân la,
đến van xin từng nhà, tìm hỏi vay chị kiến.
Rằng chị cho em vay, kiếm chút ăn hôm nay,
đến khi qua mùa này, thề trả hết vốn lời.
Rồi khi mùa đông qua, lũ kiến đã lo xa,
trữ lương khô đầy nhà, nào sợ chi bụng đói.
Trời khởi sự mưa to, giá rét thấu xương da,
kiến chẳng lo sợ gì, chỉ tội cho lũ ve.
Mặc dù ve van xin, kiến cũng không lung lay,
giúp cho lũ bạn bè, được qua cơn cùng khốn.
Buồn lòng chị ve ta, cấp thúng không quay ra,
biết bao nhiêu nhục nhằn, quặn lòng đau xiết bao.