Em đến thăm tôi một chiều xuân
Đôi mắt còn vương chút nắng xuân
Sưởi ấm lòng tôi đang lạnh giá
Người em hiền hoà như Chúa xuân.
Em Chúa xuân giáng trần dịu dàng
Ban phát cho tôi phút mơ màng
Ru tôi quên hết niềm tục luỵ
Đến cõi xa xăm cõi huy hoàng.
Đã mấy trăng rồi chẳng gặp em
Tưởng rằng đang nói chuyện thần tiên
Ngờ đâu xuân đã mang hoa tới
Hoa tới thêm nồng một chút duyên.
Một chút duyên tô thắm trời hồng
Lay gió xuân phơi phới trong lòng
Nghiêng cõi mông lung đời mộng mị
Tâm bỗng lao xao chút bụi hồng.