Bóng chiều tan, dường như rất nhẹ nhàng
Như lùa qua vòng tay, chiếc lá vàng
Rồi lang thang, vội những áng mây trôi
lặng lẽ rồi khẽ tan đi
Anh lê bước lệ ướt nhớ khi biệt ly.
Người đâu hay biết rằng anh thức suốt đêm thâu
Biết vì đâu mà vẫn luôn khắc sâu
Một hình bóng em mà thôi
Ngày nào, anh cũng mong
Em về đôi ta bên nhau mãi mãi
Rồi khe khẽ nu hôn trao ai
Rồi mãi yêu nhé mình luôn chung vai.
Cùng xây lâu đài uyên ương trên bãi cát dài
Nguyện yêu nhau dài lâu không thể nào rẽ hai
Chỉ một tình yêu mãi mãi, sẽ thế, người nhé!
Chuyện tình mình sẽ khắc ghi ngàn đời
Chờ anh nhé người hỡi, yêu người mà thôi.
Giờ ngồi anh nhớ về nhiều lúc đón đưa
Và nhiều lần mình nắm tay nhau
Trên con đường cũ của ngày xưa
Dù mưa, giông tố cũng không nhòa
Từng lời mà anh đã hứa
Chờ em mãi dù trong cơn mơ
Anh nhớ em lắm người ơi đến bao giờ.
Chờ em sưởi ấm trái tim anh thôi
Tan ngàn băng băng giá
Nụ cười rạng trên khóe môi
Người là ánh sáng dẫn lối
Rồi xua tan đi ngàn đêm tối.