Thiếp tâm chính tợ trường giang thủy
Nhật dạ tùy lang đáo Phúc Châu
Rồi đây cách mấy nhịp cầu chàng
Tương giang vĩ thiếp đầu sông Tương.
Địch lăng ôi đâu lẽ chàng đành tâm phản bội
cố quốc để cho Thoại Bà vò võ chốn cung hoàng.
Đêm đêm tựa rèm châu thắt thẻo mơ màng
đốt mấy tuần hương tỏa khói
thiếp gởi hồn sang tận Tống bang.
Bán dạ tư lương sầu đoạn đoạn can trường
thống thiết lệ triêm y.
Duyên mà chi nợ mà chi ông tơ
se đường chỉ rối để cho tim ai
phải tê tái tơi bời Địch lang ôi
từ Tống bang lạc đường sang Thợn quốc
ai đã xui chi cho gió bắc mưa cầu.
Gái thuyền quyên tao ngộ khách anh hùng.
Một năm dư trong hương nồng lửa đượm
đến ngày này thập thoại hoài thai
dù thiếp chưa biết đứa con của đôi ta
sẽ là gái hay trai nhưng đó là kết quả
của những ngày chung chăn sẻ gối.
Thiếp có làm gì nên tội
mà chàng nhẫn tâm bỏ thiếp cho đành
Địch lang ôi chàng
đã cương quyết vẹn bề trung hiếu.
Thiếp cũng đành để chàng trở về
cho vẹn chữ hiếu trung.
Vó ngựa bôn ba chàng khá ruổi dung
nơi Thợn quốc thiếp vẫn chờ ai trở lại chàng ôi
Kim nhựt phân ly quân bất tái kỷ
hàng châu lệ tống quân bi.
Thoại Ba này nén tim đau tiễn chàng về.
Tống quốc lệ chia ly ướt đẫm khăn hồng.
Địch lang ôi sau khi về đến cố hương
cho trọn niềm thần tử.
Nơi Tống trào xa diệu vợi
chàng có còn nhớ thiếp hay chăng.