Chị mười sáu tuổi theo chồng
nón che nghiêng mặt bước vòng lối sau.
Chẳng quà cưới chẳng trầu cau
Chị đi mang trái tim đau lỡ lầm.
Gặp đò duyên phải sang ngang
chị cười nước mắt hai hàng lệ rơi
Ngoài sông nắng vãn chiều rồi chị đi
đánh mất khoảng trời thần tiên.
Em mười sáu tuổi hồn nhiên
chị quay về với ưu phiền nặng vai
Nhớ thương giấu nét u hoài
làm sao nén tiếng thở dài từng đêm
Một thời chị không là đời
em ngồi ru điệu cũ gọi tên nỗi buồn.