Tác giả: Trần Việt Phương
Lẩn trốn những cánh tay vô hình. Níu kéo những mong manh xa vời. Gương vỡ sao ta hàn gắn lại? Đành câm nín ôm trọn đổ vỡ kia. Nhàu nát hai khuôn mặt người trói buộc nhau, trong vòng tròn luẩn quẩn. Không thể tháo.