Lệ rơi, tràn đêm khuya tràn luôn cõi lòng anh
Bờ môi khô lạnh run trong cơn hoang vắng
Bởi lẽ em không cần anh
Lời yêu xưa theo mây đã trôi xa dần.
Ngày xưa, ngày em hay cầm tay nói lời yêu
Ngày em không thể xa anh dù giây phút
Cứ muốn ôm anh mãi thôi
Nụ hôn em trao anh ôi quá ngọt ngào.
Rồi em cũng ra đi và tim anh rạn vỡ
Lệ rơi cho thêm lạnh giá trong đêm chờ mong
Dẫu biết phôi pha, mà trong tim vẫn thứ tha
Vì yêu hay vì quá yêu em, luôn cần em.
Lệ đêm vẫn tuôn rơi, vì không ngăn được nhớ
Tìm đâu trong căn phòng trống dư âm ngày xưa
Vẫn mãi yêu em, dù em không là giấc mơ
Lệ đêm rơi vào nỗi đau riêng mình anh
Nỗi đau giữa cô đơn.