Mẹ không non cao biển rộng
Mẹ không như nước trong nguồn
Nhưng mẹ lời ru tiếng võng
Mưa trầm ngói đỏ âm dương
Mẹ không bao la trời đất
Mẹ không ghềnh thác sông dài
Nhưng mẹ vườn xanh bóng mát
Hoa cau hoa mận rụng đầy
Tâm mẹ quê mùa như đất
Hồn mẹ đạm bạc hương lài
Mẹ nghĩ: Thương con chưa đủ
Còn con nhận sao cho vừa
Mẹ không trân sa vàng ngọc
Mẹ không mũ miện kho tàng
Nhưng mẹ đơn sơ như thóc
Nuôi con bằng những hạt lành