Sáng nay chợt nhớ anh, em nhìn quanh khắp trong căn phòng.
Thấy tấm hình của anh, nơi thường nằm em mơ mỗi tối.
Bỗng em nhận thấy môi anh dường như đã lâu không cười.
Những nụ cười của anh sao gần đây như bớt vui tươi.
Vì tim em mong manh, vì yêu anh quá nhiều nên đôi lần em rơi nước mắt.
Chẳng phải vì cô đơn, mà vì anh giấu kín, để lòng em cứ lo, cứ buồn.
Nếu em ngồi bên anh cầm tay anh siết nhẹ, em có bình yên như lúc trước.
Em sẽ giành cho anh một ngàn câu yêu thương cho nụ cười ấy mau trở về.
Trái tim khờ của em cũng nhận ra đổi thay mơ hồ.
Có đôi lần ước mơ như nụ cười ngày xưa em nhớ.
Em sẽ ngồi sát bên để cùng anh sẽ chia vui buồn.
Để em lại thấy anh với nụ cười em đã yêu thương.
Vì tim em mong manh, vì yêu anh quá nhiều nên đôi lần em rơi nước mắt.
Chẳng phải vì cô đơn, mà vì anh giấu kín, để lòng em cứ lo, cứ buồn.
Nếu em ngồi bên anh cầm tay anh siết nhẹ, em có bình yên như lúc trước.
Em sẽ giành cho anh một ngàn câu yêu thương cho nụ cười ấy mau trở về.
Vì tim em mong manh, vì yêu anh quá nhiều nên đôi lần em rơi nước mắt.
Chẳng phải vì cô đơn, mà vì anh giấu kín, để lòng em cứ lo, cứ buồn.
Nếu em ngồi bên anh cầm tay anh siết nhẹ, em có bình yên như lúc trước.
Em sẽ giành cho anh một ngàn câu yêu thương cho nụ cười ấy mau trở về.