Ngày ấy lâu lắm rồi,
có một chàng nhạc sĩ trẻ ở bên cạnh nhà tôi,
chàng hát rất là hay ngón đàn thật tuyệt vời,
nhưng nghèo rớt mồng tơi.
Bởi vì tôi có cây đàn,
nên chàng sớm tối vẫn thường sang chơi.
Mùa đón xuân mới về,
yêu một nàng thiếu nữ dáng cô thật là xinh,
chàng viết khúc tình ca gửi hồn vào lời nhạc,
trao nàng nỗi hoài mong.
Thế rồi cô gái thương chàng,
hẹn hò ân ái đôi tim hoà nhịp yêu.
Tình yêu từ đó ngỡ đẹp tựa vần thơ,
chàng thường mộng mơ hai trái tim vàng bên mái nhà đơn sơ.
Nào ngờ mùa sau cô đã phụ chàng trai đi lấy chồng giàu sang,
khóc thân phận nghèo rượu nồng chàng chuốc cơn say,
giận người đập bể cây đàn,
hận đời chàng đập bể cây đàn.
Một phút tôi thẩn thờ,
khi nhìn đàn tung vỡ xót xa chạnh lòng tôi,
đàn có lỗi gì đâu chỉ vì đời bạc tình,
nên đàn phải vạ lây.
Não nề thương tiếc cho đàn,
cây đàn gãy nát ôi cây đàn của tôi!