Người tình Văn Khoa một thời yêu dấu
bên em chung đường về chung lối
Ngày xưa hai đứa xôn xao đợi nhau
bên giảng đường rồi từng hẹn hò
tình tràn dâng trong mắt sâu
Tình yêu Văn Khoa tình đầu đẹp quá
môi em ửng hồng, hồng đôi má
Lần đầu anh đã hôn trêm làn môi
em thẹn thùng để rồi từng ngày
là bao nhiêu mong nhờ nhau
Còn nhờ hương tóc em trong gió chiều
ôi tình yêu thuở ban đầu
không gì đẹp hơn một lần hẹn nhau dưới mưa
Từng trưa tung tăng đi dưới nắng hồng
từng đêm trăng lên soi sáng vầng trăng lung linh
soi bóng con đường làm cho môi em khẽ rung
Một thời yêu nhau một đời nhớ mãi
sẽ không xóa nhòa vào quên lãng
dù cho năm tháng ta không còn nhau
trong cuộc đời tình yêu Văn Khoa giờ đây
còn luôn khắc ghi ngàn năm...