Trăng và thơ điểm sắc hương cho nhân gian đẹp thêm
Vầng trang lơ lững khơi bao chuyện tình
Yêu nhau mãi chi cho khổ đau
Xưa nhà thơ đuổi anh trăng khuya rơi trên dòng sông
Để roi bao ánh thơ bên bầu rượu
Nhân dân vẫn muôn năm ngợi khen
Rượu say vung gươm mà ca
Quên bao nhiêu xót xa
Dối gian đời đua chen lợi danh
Đi trong phù vân
Tình đến trong men cay nồng
Trời đất quay cuồng theo
Đời có bao nhiêu lâu
Tiếc gì nhau người ơi
Tình đến trong đem trăng gầy
Trời đất như cuồng say
Tình đến trong cơn mê
Đất trời say cùng ta.