Ngày xưa sông núi xinh tươi
con người đã sống yên vui bên Chúa Trời
Thời gian man mác êm trôi
bỗng người xa Chúa nên tội tràn nơi nơi
Chúa đã hứa ban con Ngài yêu dấu
sanh nơi dương thế u sầu huyết thánh
nhuốm trên địa cầu để cứu bao người đang thương đau
Rồi đêm đông ấy sương rơi
Con trời đã tới dương gian mang kiếp người
làm thân lữ khách đơn côi trên đường dương thế bao lần lệ tuôn rơi
Chúa đã lớn lên nơi trần gian ấy đau thương
man kiếp lưu đày Chúa cũng chết thay nhân loại
nơi ấy nhưng nào đâu ai hay ...