Ngâm:
Tôi sinh ra nơi quê người xứ lạ
Chưa biết nhiều về quê mẹ dấu yêu
Nhưng vẫn hướng về phương trời đó
Hình ảnh quê nghèo đã chiếm trọn trái tim tôi
Hát:
Tôi sinh ra mang nỗi buồn xa xứ
Dù chưa một lần về thăm quê mẹ
Cha thường kể chuyện bốn ngàn năm
Bốn ngàn năm văn hiến
Tôi lớn lên dưới bầu trời xa lạ
Mang trong lòng một mảnh hồn Việt Nam
Nhưng vẫn biết cuối trời quê mẹ
Hằng ấp yêu của một giống nòi
Việt Nam ơi xin vẫn luôn luôn
Hướng về người, cùng xớt chia nỗi xót xa
Và nhọc nhằn từ ngàn xưa
Tôi vẫn mơ được về quê mẹ
Có giòng sông trong mát
Với bao tấm chân tình
Bên những người dân hiền sau lũy tre xanh
Nếu ai hỏi tôi yêu quê hương nào nhất
Tôi chỉ khóc cho lòng rung động đến tận cùng
Và ngàn đời xin cuối đầu ghi nhận dấu yêu thương