Đã trót yêu rồi, nhưng đâu ngờ tình anh tôi
Hoa đã rơi bên thềm, em ơi giờ đây vương vấn sầu chơi vơi
Đã trót yêu ai, yêu ai rồi tình không phai
Ôi ánh trăng xuyên mành, không gian buồn tênh với kiếp nghèo lẻ loi
Người đi trên xác pháo, buồn em anh nát tan
tình anh đã lỡ làng, anh đưa em bước ngang
Dù cho trăng quên gió, dù cho ai lãng quên
Tình anh vẫn giữ hoài, ngậm ngùi khẽ thở dài
Đã trót yêu rồi, nhưng đâu rồi người em yêu
Năm tháng chưa phai màu, duyên ta đậm sâu ai ngỡ rằng xa nhau
Em hỡi em ơi, trăng khuya về lệ tuôn rơi
Riêng bóng anh canh dài, ai ơi từ đây theo tháng ngày buồn ai