Này hỡi cô em ơi! Kể từ khi tình cờ gặp nhau
Đêm anh quên ăn, ngày thì cũng quên ngủ
Nên mặt mày anh nó mới ủ rũ bơ phờ như vầy nè!
Cho anh một chút duyên hờ đi mà!
Đừng gieo cay đắng nghi ngờ lòng nhau
Này hỏi anh kia ơi! Tự nhiên sao buông lời thở than!
Ai xui quên ăn rồi thì quên ngủ
Anh tự làm anh ủ rũ bơ phờ
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Chứ duyên ai nấy gặp!
Đừng chờ mà uổng công!
Không có uổng đâu em! Nghe nè!
Trăng thanh nhờ bởi trời trong
Yêu em ở chỗ mặn nồng mà dễ thương
Tuy rằng xa cách đôi đường
Đã yêu thì mấy bờ tường ...anh cũng leo
Dù cha có đánh, me theo
Đứt dây mà rớt xuống!
Anh cũng theo em tới cùng
Xí! Anh nói xạo không!
Sao trên trời muôn trùng khó diễn
Nước ngoài biển lênh láng khó lường
Nghe anh nói thương em
Nhưng trong bụng chưa tường
Để em dò lòng quế xem dạ hương như thế nào