Bạn tôi nói dạo này tôi lãng đãng, như kẻ mộng du sống giữa trần gian.
Không còn là thằng bạn ngày nào vui tính, đàn hát thật hay và kể chuyện thật vui.
Tôi biết dạo này tôi lãng đãng, từ lúc gặp em liều thuốc tình yêu.
Tự tôi uống và tự mình mắc bệnh, bệnh tương tư nên tôi khổ đời tôi.
Em ơi em em là liều thuốc đắng, đắng đầu môi mà ngọt ở trong tim.
Từng đêm gởi em dòng tin nhắn, chờ phone mà nghe lòng cay đắng.
Đắng cho tình tôi kẻ mộng du.
Dù cho tình em còn băng giá, thì anh gởi em ngàn tia nắng.
Sưởi ấm cho lòng em một tình yêu.
Giờ tôi đứng dưới trời mưa lạnh giá, và chỉ thầm mong lần cuối gặp em.
Để nghe em nói dù một lời cay đắng, cho tôi hiểu tôi một kẻ mộng du.
Bạn tôi nói dạo này tôi lãng đãng, như kẻ mộng du sống giữa trần gian.
Không còn là thằng bạn ngày nào vui tính, đàn hát thật hay và kể chuyện thật vui.
Tôi biết dạo này tôi lãng đãng, từ lúc gặp em liều thuốc tình yêu.
Tôi tự uống và tự mình mắc bệnh, bệnh tương tư nên tôi khổ đời tôi.
Em ơi em em là liều thuốc đắng, đắng đầu môi mà ngọt ở trong tim.
Từng đêm gởi em dòng tin nhắn, chờ phone mà nghe lòng cay đắng.
Đắng cho tình tôi kẻ mộng du.
Dù cho tình em còn băng giá, thì anh gởi em ngàn tia nắng.
Sưởi ấm cho lòng em một tình yêu.
Giờ tôi đứng dưới trời mưa lạnh giá, và chỉ thầm mong lần cuối gặp em.
Để nghe em nói dù một lời cay đắng, cho tôi hiểu tôi một kẻ mộng du.
Để nghe em nói dù một lời cay đắng, để cho tôi hiểu tôi một kẻ mộng du.