Sẽ chỉ còn mãi một hình bóng, một giọng nói vẫn mãi vây quanh anh,
khi trần gian không còn bóng em.
Biết rằng sầu nhớ chỉ là thế nên suốt đêm cô đơn,
nhưng lòng anh luôn cuồng nhớ em.
Người yêu dấu ơi xin em tới trong cơn mơ,
xoá đi màn đêm sương lạnh thấu da.
Mồ hoang đã xanh chôn theo trái tim của anh.
Giờ em khuất xa...
Bao nhiêu đêm em về trong cơn mơ
Bao đêm trăng vang lời ca em hát.
Hoà vào gió nhẹ vờn bên tai,
thì thầm những lời tình yêu xưa.
Chợt giật mình xung quanh vắng tanh.
Tình yêu xưa như làn khói mỏng manh.
Lá vàng rụng rớt phủ đầy kín kỷ niệm với những dấu chân đôi ta,
lối về xưa rêu mọc đã xanh.
Nuốt giọt lệ đắng mượn rượu xoá dáng em nhưng sao,
nỗi sầu dâng cao ngập trái tim
Dù ta cách xa âm dương sao trái tim của anh,
chỉ mang bóng em không cố quên được đâu.
Nhìn chim én bay tới cuối nơi trời xa buồn trong xót xa...
Bao nhiêu đêm em về trong cơn mơ.
Bao đêm trăng vang lời ca em hát.
Hoà vào gió nhẹ vờn bên tai,
thì thầm những lời tình yêu xưa.
Chợt giật mình xung quanh vắng tanh.
Tình yêu xưa như làn khói mỏng manh.
Lung linh trăng soi cô đơn anh với ly rượu cay.
Nơi đây năm xưa chung lối bên cạnh em.
Thiên thu chia ly mà hình bóng em chẳng phai.
Nơi dương gian ngàn năm nhớ em.
Lời ca, dở dang, viết lên riêng một mình anh hát.
Bao nhiêu đêm em vể trong cơn mơ.
Khói thuốc trắng xóa nhòa đêm u tối.
Hoà vào gió nhẹ vờn bên tai,
thì thầm những lời tình yêu xưa.
Chợt giật mình xung quanh vắng tanh.
Tình yêu xưa như làn khói mỏng manh.
Bao nhiêu đêm em về trong cơn mơ
Anh nơi đây vẫn chờ em mãi mãi
Hoà vào gió nhẹ vờn bên tai,
thì thầm những lời tình yêu xưa.
Chợt giật mình xung quanh vắng tanh.
Tình yêu xưa như làn khói mỏng manh.