Bất chợt một cơn mưa. Cơn mưa chiều Hà Nội.
Vô tình một chiếc lá, chiếc lá bàng rơi đầu thu.
Vô tình gặp em qua phố dài năm cửa Ô
Bồng bềnh bồng bềnh câu hát, bồng bềnh bồng bềnh đắm say.
Tháp Rùa mờ hơi sương lung linh màu huyền thoại.
Liểu gục đầu lướt thướt.
Thấp thoáng một dáng "Kiều thơm".
Có phải vì mưa rơi ướt dầm áo người xưa,
mà bồng bềnh bồng bềnh câu hát giữa mênh mông Hồ Tây.
Cơn mưa cơn mưa chiều, cơn mưa chiều Hà Nội
làm thâm nghiêm những phố phường, những con đường cây lá che.
Cơn mưa cơn mưa chiều, cơn mưa cơn mưa chiều
Cơn mưa chiều Hà Nội. Muộn màng tôi tìm đến
Sao vội vàng mưa gió qua.