Có cô nàng, cô nàng tóc rối
Với dép trái tung tăng vỉa hè
Dường như đang nghĩ suy chuyện gì ?
Mà quên đi đầu tóc rối bù.
Với má hồng chỉ đánh một bên
Em hiên ngang giữa phố đông người
Tự dưng quên chiếc áo mặc ngược
Em bước chậm, sao ai cũng nhìn ?
Nhưng ai nào có biết mỗi chiều xuống phố
Trái tim em nhói đau, lòng đầy khắc khoải
Từng nụ cười đem bán, ánh mắt ấy hồn nhiên
Bán bao nhiêu ước mơ để ngày mai tươi sáng..
Có những đêm thức giấc vì ánh mắt thơ ngây
Từng ngày dài trên phố, cất giấu trên tay
Niềm hy vọng nhỏ nhoi, giấu nước mắt trong mưa
Tại sao em không khóc để xóa bớt đau thương ?
Em hỏi cuộc đời sao lại cho em quá vội ?
Cất tiếng khóc chào đời đầy ắp yêu thương
Cuộc đời trả lời em, vì em là cô nàng tóc rối
Để đem trái tim em tặng hết cho đời.