Hò ơi!... Sông quê nước chảy đôi bờ
Để anh chín dại mười khờ thương em.
Có một dòng sông chảy tràn trong trí nhớ
Làng em bên lở, làng anh ở bên bồi
Mỗi ngày em qua bên này sông đi học
Dưới bến con đò chờ trong bóng mù u.
Nhánh mù u con bướm vàng quanh quẩn
Anh bao chiều tàn thờ thẫn qua sông
Em tan trường về con đò lên bến lở
Áo lụa như mây bay ngược gió sông chiều.
Ơi! Con sông quê, bao năm đã lở đã bồi
Đời biển dâu nên anh cũng dạt quê người.
Chiều nay bỗng nhớ cây mù u
Dòng sông in bóng em chiều Thu
Về đây mới biết bên sông không còn mái nhà ngày xưa.
Sóng đời cuộn trôi lở rồi sông bên đó
Nhà em đã bỏ làng đi mãi không về
Mỗi ngày bên sông không còn em đi học
Ngọn gió reo buồn, buồn trong nhánh mù u.
Nhánh mù u, con bướm vàng không đậu
Câu ca từ thời thơ dại ru sang
Sông quê, trường làng con đò trên cát lở
Cũng vì em xa mà thành điệu nhớ não lòng.