Đường qua thôn em hoa nở phơi phới
Hoa thắm tươi lả lơi,
Đường qua thôn em sáo diều êm đềm
Và câu hò ngọt mềm
Dòng sông mênh mông loang bóng cầu gập ghềnh
Mơ màng khi nắng vừa lên
Và anh theo em cho kịp phiên chợ chiều gần
Để anh ướm lời xa.
Bao nhiêu năm rồi anh vẫn đợi chờ
Đi về qua lối mộng mơ,
Mòn bàn chân nhưng không mòn cỏ non
Luôn ân cần hôm sớm
Chim vẫn ca trên cánh đồng lúa vàng,
Hoa vẫn rơi trên con đường quen thuộc,
Mà vì sao em không chia sớt niềm hoài mong?
Canh cánh một mình anh tha thiết trong lòng.
Đường qua thôn em quen hình quen bóng
Quen đón đưa chờ mong,
Đường qua thôn em kỷ niệm êm đềm
Thương cả một nỗi niềm
Dòng sông nông sâu chia cắt một nhịp cầu
Cho lòng se thắt ruột đau,
Chợ trưa bơ vơ ai đợi ai mà chờ
Cho héo hắt đường tơ.