Cây khế xưa em trồng bỏ một mình trước sân đình
Nay nó vẫn trổ bông
Em có chăng một lần đứng lặng thầm trước sân thềm
Nhìn qua nẻo cố hương
Anh vẫn sống một mình, một mình
Một mái nhà tranh bụi tầm vông trước ngõ
Ngó qua sân đình đau lòng cơn gió
Bông khế rụng, rụng mỗi hoàng hôn
Em về làm dâu nhà người lìa xa cố thổ
Quên bụi chuối sau hè bụi tre trước ngõ
Tóc em rối bù gương lược biếng săm soi
Gió vẫn mây trôi ngồi buồn một mình
Nơi quê xưa thung đường ương yếu nhớ thương mà nhìn
Chỉ ngậm ngùi