Không ai kéo lại được thời gian
Dõi bóng mây xa tận cuối ngàn
Gom góp muôn rừng cây lá úa
Cho lòng ấm lại buổi thu sang
Còn nhớ năm nào em mười sáu
Má em ửng hồng mỗi độ thu sang
Man mác mắt huyền xa vắng quá
Mỗi lần nhìn lá rụng bên sông
Lá rụng! Cuốn vàng bay
Lá rụng! Biết bao ngày
Tim lòng nghe xao xuyến
Em hỡi, người có hay
Đứng bên góc đường trộm nhìn em
Tóc thề ai xoã chấm ngang vai
Anh nguyện thề rằng muôn kiếp nữa
Lòng này vẫn tạc bóng hình ai
Rồi như Hà Nội ba sáu phố phường
Lòng anh cũng vướng một tơ vương
Dẫm nát lối mòn qua trước ngõ
Nhà em tơ phủ kín đường về
Lá rụng cuốn vàng bay
Lá rụng nhớ hôm nào
Bên nàng tôi đếm bước
Chợt thấy lòng nao nao
Em trộm nhìn tôi hé môi cười
Thẹn tùng đôi má tóc buôn lơi
Cả một trời yêu như choáng váng
Quay cuồng mặt đất dưới chân tôi
Từ đó lòng tôi ngây ngất say
Lâng lâng mơ ước chuyện ngày mai
Đẹp sao lá rụng vàng muôn lối
Đường vàng ta sánh bước chung đôi
Đẹp sao lá rụng vàng muôn lối
Đường vàng ta bước đến thương lai.