Tôi biết người em ở cạnh bên nhà, cùng một đường trong lối xóm.
Em kém tuổi tôi, hình người gầy gầy và chuyện đời chưa biết lo.
Người em tôi còn tấm bé thơ ngây, còn thích thú ham chơi đùa vui nô cùng xóm.
Ngày xưa em thường nhõng nhẽo tôi luôn, đòi mua bánh cho ăn và khóc bên tôi hoài.
Xa mới vài năm, trở lại thăm nhà và tìm người em lối xóm.
Xa mới vài năm, chẳng ngờ bây giờ tuổi dậy thì em lớn mau.
Từ đôi môi đỏ chín thắm như nho, làn má trắng như bông, gặp tôi em nhường lối.
Hỏi thăm em nhờ lối xóm cho hay chuyện mơ ước tương lai nàng đã có nơi rồi.
Tôi về lòng buồn vu vơ, buồn vô duyên cớ, biết rằng mình yêu.
Tôi về nằm ngủ không yên, thầm yêu len lén nhắc khẽ tên em.
Nhưng nay hoa đã có chủ rồi, hoa đã có chủ rồi.
Nhưng nay hoa đã có chủ rồi, chẳng như cô bé khóc hoài ngày xưa.
Em có người yêu lòng đầy vui mừng, chỉ một mình tôi đơn bóng.
Ôm mối tình câm của người đi rồi, còn ngồi lại đây ước mong.
Tình yêu em chẳng kết trái đơm bông, đàn sáo đã sang sông còn trông theo hình bóng.
Làn thu phong chuyển hướng đã sang đông, ngoài bến nước bên sông, nàng bước chân theo chồng.