tháng năm đưa đò , đò tui đưa nắng mưa không màng
bến sông quê nghèo đò lưa thưa có mấy người qua
nhìn con nước trôi thương phận mình may rũi cuộc đời
làm sao dám mơ duyên vợ chồng ơi hỡi người ơi
thấy em sang đò cùng bên ai nói năng tươi cười
xót xa trong lòng nhìn cô dâu vui với người ta
hết rồi mộng mơ trong tim tôi em giờ có chồng
trách mình trèo cao chi cho đau hỡi anh đưa đò Phi
(*)ĐK(*)
đêm đêm tôi ngủ đâu yên chờ cho trời sáng để ra bến
vui với con đò , để rồi tủi thân một mình lẻ loi
thương nhớ bóng hình lời tâm tình cùng ai sớt chia
đêm nay mưa mãi không nguôi trời mưa dầm mãi
chẳng ai đến để tôi đưa đò bến đò quạnh hiu
tháng ngày hắt hiu thương lắm con đò
đau xót câu hò kẻ đi đưa đò ........!