Nghe tiếng Vạc kêu suông, lòng em thương nhớ một người
Em cam đành xa anh, nhưng người ơi thấu hiểu cho lòng,
lòng em nát tan rã rời lặng nhìn anh, em bước qua cầu.
Xưa ai nói chung tình, sao nay đành quên hẹn ước.
Có phải bởi tôi nghèo, ai tham phú sang ngang.
Con cuốc lẻ đôi, còn ngồi than khóc.
Huống chi đôi mình mà phận tóc rẽ tơ...
Lặng nghe tiếng hò bên sông,
mà người xưa như oán trách ai.
Trách em phụ tình quên lời hẹn ước năm xưa
Gấm hoa bạc vàng chia đàng rẽ thúy tình ta
Người hỡi... có thấu chăng anh, chữ hiếu chữ tình
Em biết tính sao đây?
Chung én loan bên người, nhưng đêm về lệ rơi.
Qua bao ngày khổ đau, người ơi em đã trở về.
Nhưng anh giờ nơi đâu, người xưa nay đã đi rồi.
Cùng ai ấm êm gia đình lặng nhìn anh em khóc riêng mình...
"Hò ơ ơ ớ ơ.... Xưa ai nói chung tình sao nay đành quên hẹn ước
Có phải bởi tôi nghèo, ai tham phú sang ngang.
Con cuốc lẻ đôi, còn ngồi than khóc.
Huống chi đôi mình... hò ơ ớ ơi...
Huống chi đôi mình... mà phận tóc rẽ... tơ..."