Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Người chân đất bốn mùa bể dâu
Nghe bâng khuâng lời ru đọng giọt mồ hôi trên đồng
Ai ngồi ru giữa cơn giông ?
Lòng tôi trăn trở khúc sầu thu phong
Giật mình chợt giấc đêm thâu
Văng vẳng ầu ơ ví dầu.
Thương quê tình đất khổ dân lành
Ôi bao mùa nắng đổ mưa phai
Nghe sao lao đao phận đời
Chiều ơi chiều, ngoài kia bóng ngả về tây
Rủ nhau sang hạ, đêm nhoài sau lưng
Lời ai rớt giọt buồn buồn
Ầu ơi, sương trắng đồng xa
Chạnh lòng say giấc mạ non
Ôi thắm đượm tình quê.
Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Dầm sương gió dãi dầu sớm trưa
Đêm cô thôn một đôi vợ chồng
Cạn sức khóc cười, bao mùa khoai lúa quay vòng
Một sương hai nắng, tảo tần bên nhau
Chờ mùa gạo trắng trăng thanh
Chiếu ngõ hồn quê thắm màu . . .