Trời buồn đêm nay, tinh tú vỡ trong mây, lặng về trăm ngàn hướng
Năm trước cũng đêm này, Noel về phố nhỏ, em còn nhớ không em
Giáo đường miền cao nguyên, đêm Chúa xuống dương trần
Mưa bay bay, cho người yêu bắt đền áo trắng mới may, cho anh vội dỗ để mưa mắt đừng rơi
Nhìn trời sao rơi, anh đếm tháng năm trôi, chập chành thương thành phố
Thương mái tóc em dài, như mây chiều hoang dại, thương màu áo trinh nguyên
Gió trời nhẹ vi vu, anh ngỡ tiếng ai cười. Mây bay bay, anh ngỡ hoa trắng dệt áo trắng dấu yêu
Em ơi, thành phố còn mây gió bay nhiều!
Một người đi xa, đôi khi chợt thấy thương tiếc thuở học trò
Chuyện ngày xa xưa, tưởng như giấc mơ qua, giờ em nhớ không em?
Những đêm, mưa rơi rơi trời buồn, ngồi ôm giấc mơ vàng ngày ta có nhau.
Em ơi, mình về chung nhịp bước, cùng đi lễ bên nhau và chắc em vui nhiều
Một ngày mây bay, bay trắng khắp không gian và đường hoang ngập nắng
Hôm ấy có anh về, cho em đừng dỗi hờn, bao chiều vắng không anh
Giáo đường miền cao nguyên, đêm Chúa xuống dương trần
Anh gom mây, sao trời, hoa lá thành áo trắng cưới em. Hoa đăng chợt sáng, mừng đêm Giáng sinh về.