Suốt đêm dài trên dương trần người người yên giấc
Nghe đôi chân lên tiếng thở than,thân ta đây mang kiếp đọa đày nhọc nhằn
Khổ đã đành vì kế sinh nhai,lại miệt mài chạy theo lợi danh
Nhân thế ơi lạc lối trong đam mê.
Đến một ngày cơn điên cuồng làm ta sa ngã
Mang thương đau oán trách trời cao,ban chi con kiếp sống thế này tội tình
Bởi cuộc đời thì luôn đổi thay,mộng ảo huyền nào trong tầm tay,
Nên thân tâm từ đó mang buồn phiền.
Lợi danh, hơp rồi tan như đời phù du,được gì đâu chớ vọng tưởng xa xôi
Trở về đi giả từ ảo huyền,trở về để tìm cuộc sống đơn sơ
Thản nhiên an trú buông hết ưu phiền
Thoát cơn mê vọng bình tâm sống đời an vui.
Chốn gian trần bao lâu rồi người người mê giấc
Ai hay chăng tiếng khóc bàn chân,mong cho ta mau sớm quay về cội nguồn
Tìm lại mình để xa bờ mê,tìm lại mình để hết đảo điên
Cho đôi chân được thảnh thơi ngày ngày.