Quê tôi, có mùa nắng ấm, có dòng sông xanh, có người con gái, mái tóc buông câu thề.
Quê tôi, có một chàng trai mãi mê bên sách đèn, trăn trở bao đêm ngày, ước nguyện cùng duyên thắm, cùng mơ đến tương lai, một ngày hai đứa chung tay.
Xa nhau, mấy mùa nắng ấm, biết dòng sông xưa, có còn xanh thắm, mái tóc xưa vương dài.
Xa nhau, thấy lòng mình nao nao, nhớ thương ai quê nhà, mong mỏi bao đêm ngày, trở về cùng duyên thắm, mình chung ánh trăng quê, hai đứa ôn câu thề, cho vẹn tình duyên
.
Nhưng sau bao năm, dòng sông xanh vẫn còn, ánh trăng xưa vẫn tròn, sách đèn mãi đi tìm.
Tìm đâu bóng hình người em gái, tóc thề chấm bờ vai, để duyên xưa u hoài, mối tình xưa khó phai?
Sông quê, sông còn trôi mãi, trôi về nơi đâu, nhắn người em gái, có nhớ đêm trăng thề.
Sông ơi, nhắn giùm câu thơ, bến sông xưa vẫn chờ, khắc khoải bao đêm ngày, mãi tìm hình bóng cũ, tìm trong ánh trăng rơi, sao nỡ quên những lời, trao hẹn tình duyên.