Có những lúc thức trắng một mình trong đêm đen
Cô đơn từng bước chân bơ vơ không lối về
Làm sao cho em quên những hôm nào có anh
Làm sao khi cảm giác luôn cần anh.
Có những lúc cô đơn để đôi chân em đi qua nhanh
Góc phố xưa mà đôi ta đã từng
Từng yêu, từng bên nhau, từng giận hờn, từng có nhau
Cảm giác ấy đau nhói trong lòng anh.
Sao con tim em không theo suy nghĩ
Vẫn cứ cố gắng nghĩ về anh
Dù thời gian trôi qua dù tình đã phai nhòa
Mà em vẫn mang cảm giác ngày xưa.
[ĐK:]
Cảm giác ấy vẫn luôn cần em ở bên
Ở bên em từng giây, từng phút ấm êm
Giá như con tim anh không quá yếu mềm
Thì khi ta vô tình ngang qua nhau.
Nụ cười em vẫn sẽ nở trên khóe môi
Để thay cho những giọt lệ đớn đau
Nỗi đau theo thời gian trở nên quen thuộc
Em đã quen với nỗi đau vì anh.