Nắng chói chang ướt đôi vai trần
Nhìn mùa đơm bông
mà sao chua xót niềm đau
Mưu sinh gian khó trăm phần
nên ai ham phú phụ bần
để tôi buồn giọt đắng trăm lần.
Có trách nhau cũng thôi xin đừng
giọt lệ em rơi chiều nao em xa làng quê
Em nghe mưa khóc đêm về
em nghe nức nở trăng thề
những đêm buồn lỡ rồi tình quê.
Đời kia như con sóng ngoài khơi
Em ở giữa dòng trôi
bây giờ biết nẻo nào tìm
để tình đôi ta hai đứa hai đường.
Em ơi! Hôm nao tiễn người đi
Em đứng khóc làm chi
để tim tôi buồn nghẹn ngào vỡ đôi.
Anh ơi! Em dám nói gì đâu
Đôi tay trắng làm sao
cùng bên nhau xây mối duyên đầu
cho thắm đẹp lòng nhau.
Hôm nao em mỏi bước đường xa
Nơi đất khách người ta
có đêm nào buồn chạnh lòng nhớ nhau?
Nơi xa anh xin chúc người ta
yên vui sống bình an
Để quên đi những vết thương lòng
như quên một dòng sông.