Vào một buổi chiều buồn, đang băn khoăn nghĩ suy
Chiếc gương em đang soi, trên tay vô tình rơi
Một cảm nhận giật mình lạnh lùng chợt ùa về
Sự lạ kì nặng nề, một linh cảm bất an.
Rồi tình cờ nhận được một sự thật khó tin
Như sét đánh ngang tai, hôm nay anh đã đi
Anh ra đi mãi mãi, anh chỉ để lại câu
Em yên vui nơi đây, anh đi mãi không về.
Chỉ vì gương vỡ, vì điềm xấu kia
Mà người đã nỡ vội vàng bước đi
Còn lại dang dở, từng lời hứa xưa
Phũ phàng tan vỡ, sao vá gương lành.
Tựa lòng không thể làm lành vết thương
Khóc hết nước mắt, tuyệt vọng chấp nhận
Sự thật cay đắng, nghẹn ngào đớn đau
Tim em hoang mang, không thốt nên lời.
Không không, em không thể tin đâu
Không không, em không muốn xa anh
Không không, em đang mất anh sao
Không không, sao em sống khi không có anh.
Anh ơi, em kêu mãi tên anh
Anh ơi, em sẽ mãi yêu anh
Anh ơi, cho em thấy anh đi
Anh ơi, dù chỉ một lần.
Từng ngày từng ngày dài, cõi lòng càng nhớ anh
Mỗi khi em soi gương, trong gương hình dung anh
Lại dịu dàng hiện về, từng kỷ niệm tràn trề
Cùng từng lời hẹn thề, khi xưa chưa nói ra.
Nghẹn ngào giọt lệ sầu, nằm vào lòng chiếc gương
Gương ơi xin cho em, đi xuyên qua vách ngăn
Qua thế giới bên kia, cho em thấy được anh
Cho em nói yêu anh, bao nuối tiếc trong lòng.