Như con thuyền rời xa bến nước, về phía trùng khơi xa xăm mịt mờ 
Em đi rồi bỏ lại anh lẻ bóng, giữa phố khuya đèn vàng hiu hắt 
Anh tìm đâu ra niềm hạnh phúc khi cách xa đau nát tâm hồn 
Như thuyền rời bến sang sông, như lòng anh đã xa em 
Anh đi tìm tình trong dĩ vãng, ở cõi mơ chợt thấy dáng em về 
Đây vẫn còn lời em trong kí ức, khẽ gọi nhau lần đầu gặp gỡ 
Em giờ đây muôn trùng xa cách, tình trái ngang tan nát ti này 
Sao tình bạn trăng như vôi, đâu tìm thấy bóng em tôi 
Thuyền rời bến nước còn nhớ bờ không mênh ông buồn trông 
Thuyền rời con sông bên đợi bên chờ, 
thuyền đưa lữ khách về với đơn côi,sóng xô bèo trôi 
Cuộc đời sóng cuốn vùi chôn tình tôi còn chi người ơi 
Cuộc đời là dòng sông, mà tình thật mênh mông, khát khao đợi chờ