Gió ru hồn em mơ màng,
Mặc kệ mưa đang rơi đôi bàn chân buông lơi.
Cứ bước không cần ai bên mình,
Lạnh đôi vai, con đường hoang mang.
Còn anh thì sao, ở nơi nào đó,
Cảm nhận cuộc sống yên vui phải ko?
Cần chi phải nghĩ về một người con gái,
Vẫn nhớ anh từng dêm, cho nỗi đau thêm dài.
Chẳng khó để em nhận ra, đôi làn môi đã hết ngọt ngào.
Lạnh lùng với em khi em yêu anh nhiều hơn.
Không cần đâu lời chia xa, lời chia xa.
Lặng thầm để bỏ rơi em đi vẫn còn hơn phải nghe.
Mặc kệ em đi, mặc kệ em đi, đã đến lúc kết thúc đi nỗi buồn.
Mặc kệ em đi, giờ này em suy nghĩ,
Cần phải kết thúc chuỗi ngày nhớ mong
Một người đã không quan tâm về em.
Mặc kệ em đi, mặc kệ em đi, anh hãy đi