Thơ: Minh Nhật
Bỗng một ngày tỉnh giấc
Trong xác thân ngục tù
Ta gặp ta vô thức
Cuộc đời hoá phong lưu
Từ kiếp trọ ta về
Tìm dưới bụi u mê
Dấu chân nào chôn kín
Ân tình cạn tái tê
Trong tình yêu anh thấy em là gió
Căng cánh buồm đưa thuyền cập bến xưa
Đã đến bờ gió cứ vờn mây mưa
Pha hương sắc toả đài hoa nghiêm thức
Anh ra đi không một lời hẹn ước
Không gánh lòng không ray rức tiếc thương
Có còn không ký ức của đời người
Hoa hé nở trong sương giá chiều đông
Sống một đời vội hết
Ta đã cho được gì
Duyên nhạt duyên không đến
Nợ chạm những vô tri
Phận kiếp người trao trả
Về cát bụi tiêu du
Trí khai lòng vô ngã
Thanh tịnh hồn chân như