BÀI CA VỌNG CỔ
ANH KHÔNG CHẾT ĐÂU EM
Soạn Giả- Hoài Thu
Ngâm
Người thiếu phụ vừa bước vào khỏi cửa
Quỳ bên thi thể chồng tay quấn vội vành khăn tang
Môi rưng rưng lệ chảy đôi hàng
Sao anh lại bỏ một mình em trên trần thế
Vọng Cổ - Câu 4
Không nói được một lời bởi đang nghẹn ngào xúc động- Người thiếu phụ giờ đây như một kẻ không . . . . . hồn
Anh ơi! Anh bỏ mẹ con em ở lại dương trần
Sống với nhau bao năm mặn nồng chia sớt- chưa kịp nói lời nào anh lại vội ra đi
Vượt đường dài em đến với anh- nhưng đã chậm chân không nhìn mặt anh lần sau cuối
Tạo hóa bày chi cảnh sinh ly tử biệt- cho người chốn âm cung kẻ ở lại dương trần
Câu 5
Dù hai đứa hai nơi nhưng em vẫn trọn lòng chung thủy- gì chỉ có anh em mới gọi là chồng
Bao nhiêu năm chăn gối mặn nồng
Hạnh phúc bên nhau với những bữa cơm đạm bạc- rau muối dưa cà mà đầm ấm biết bao nhiêu
Rồi con chúng mình cũng cất tiếng khóc vạn niềm vui- gắn kết keo sơn cho tình hồng thêm bền chắc
Anh nằm đó mà sao em thấy xa dịu vợi- Hãy ôm em đi anh như ngày mới hẹn hò
Câu 6
Nhắm mắt chia tay là từ nay hai lối rẽ- anh sẻ không còn và mình sẻ không thấy mặt nhau
Những kỷ niệm vui buồn giờ chỉ có mình em- và chỉ một mình em trên con đường đơn độc
Biết tìm anh đâu ở trên trần thế- Mà anh mới thật sự là người của lòng em
Sao anh không sống lại nói với em một lời trăn trối- dù chỉ một lời thôi cũng mãn nguyện hết cuộc đời.
Người chồng bổng ngồi dậy ôm thiếu phụ vào lòng nức nở - nói vài lời như mật ngọt rót vào tim
Không anh chỉ thử lòng em và thương em mãi mãi
Cho đến muôn đời anh không chết đâu em ./.
Hết