nhớ lại đôi mắt người,in vào tâm trí ta
họa khuân mặt nàng,khóa chặt vào trong tim
nếu ngày nào đó ta quên đi hình bóng nàng
là khi đó ta đã vĩnh viễn về nơi xa
trên nhân gian đọa đày này, đã không còn ta nữa
thế nhân cuồng quay trong nỗi u sầu
chỉ có nàng nơi đó là bình yên
vui buồn hay sóng gió, tất cả chỉ là hư vô
nàng cùng ta đi cùng năm tháng
dù thế gian đổi thay, ta đưa nàng đi đến cuối trời
ngắm bình minh và hoàng hôn vụt tắt
chờ vầng trăng tỏa sáng, áng sương phủ tàn canh
tất cả những ký ức đó, giờ chỉ là khoảng không
ta phiêu phù, sương tan mờ chiều đỏ
ta đau đớn, nắm mặt trời vỡ vụn
sinh diệt kiếp đâu còn ý nghĩa gì
khi người bỏ đi, đi về nơi xa xôi
người tham vàng bỏ ngãi mãi đằng sau
ta mông lung bước trên đường vô định
ta cô đơn, bước chân như điên dại
sóng trào dâng quần quận nuốt vầng dương
hoang liêu thay, đường chân trời phủ bụi
nhuốm trần gian mây ải hoang vu
tịch liêu thay, bầu trời không còn sáng
ta điên cuồng đau đớn nát tim gan
ta ước rằng nàng bỗng hóa giấc mơ
rồi biến mất trong sáng tựa minh nguyệt
và giữ lại hình tượng nữ thần mãi mãi trong tim ta.