Ngày con sinh ra ngày mẹ vui pha lẫn lệ sầu
Ngày con sinh ra mẹ giã từ mộng ước thanh xuân
Đời người con gái bến trong, bến đục khôn lường
Một khi duyên lỡ hỏi đời còn có chi vui?
Bờ vai thon thon, giờ nặng mang bao nỗi nhọc nhằn
Và bao đêm thâu một bóng gầy ngồi hát ru con
Đời dù ngang trái nắng mưa gió lạnh giăng đầy
Mẹ luôn che chở quản gì đời ngàn đắng cay.
ĐK:
Nhìn mẹ đơn thân con thương mẹ biết bao nhiêu
Tấm thân hao gầy, cha mẹ làm tròn hai vai
Lặng nhìn ngoài kia bao nhiêu mái ấm gia đình
Thương cho phận mẹ cánh cò lặng lẽ nuôi con.
Rồi thời gian trôi con đã lớn khôn nên người
Tóc mẹ bạc màu cuộc đời còn có gì đâu?
Người sao vô tâm đành phụ vong gieo khổ một người
Người ơi! Đau không phận má hồng gãy gánh yêu thương?
Người nào không ước đắp xây giấc mộng gia đình
Rồi nay tan vỡ nỗi niềm nào ai thấu chăng!