Sương mù tuyết phủ đêm thâu
Thôn trang như bức sơn dầu đẹp thay
Thả hồn ngấm chất men say
Lân lân theo áng tuyết bay là là
Nửa khuya dưới ánh trăng ngà
Núi đồi thung lũng từ xa mịt mù
Thoảng nghe tiếng gió vi vu
Lạnh xông rèm cửa nỗi cô đơn lòng
Đất người xứ lạnh trời đông
Sông hồ băng đặc, cánh đồng trắng phau
Mái nhà khói sưởi lên cao
Thoáng bay theo gió lạc vào hư vô
Tưởng về quê cũ năm xưa
Đâu đây nghe giọng ầu ơ vỗ về
Bóng nôi đưa buổi trưa hè
Dòng sông óng ánh tiếng ve gợi sầu
Quê tôi kinh rạch sông cầu
Mái chùa lộc biếc, vườn trầu cau xanh
Đêm về dưới ánh trăng thanh
Tiếng cười thả xuống mát lành sông trôi
Biệt quê đã từ lâu rồi
Muốn đem hạt nhớ đắp bồi nguồn xưa!
Nhớ nàng thiếu nữ Cần Thơ
Người xinh duyên dáng liễu tơ dịu dàng.