[Phú Nghĩa:]
Đã bao đông mình xa nhau chẳng bao giờ gặp lại
Anh chẳng còn nhớ bên con đường khi xưa mình đã từng hẹn gặp ai
Gió thổi bên tai tựa tiếng em gọi đông về anh giá rét
Hình ảnh của em dần bị phai mờ trong tâm trí anh không còn sắc nét
Cũng mấy cái đông anh chẳng được gọi cái tên người mình thương
Vốn dĩ trái tim đã đóng băng từ lâu điều ấy quả thật là bình thường
Một khi ánh dương phía đông quảng trường chợt hé lên làm tia nắng ấm
Xua đi cái lạnh ở bên trong con tim nó đã chờ từng tháng năm
Biết là không em điều đó là khó, gió cứ bên anh cắt vào nơi đó
Nơi trái tim ai bị vứt một xó vì trái tim anh chẳng còn máu đỏ
Lời thì thầm từ những tán cây những hạt sương dần cô đọng
Dấu vết nơi này còn lại là gì chắc có phải là lá khô không
Anh tìm cái bóng ở dưới chân mình bên ghế đá khi chiều tắt
Ánh ban khuya gọi vào thân anh anh chỉ mong cánh tay ai dìu dắt
Lời thắc mắc từ chính bản thân mình đông nào ta cũng xót xa
Người cũ đi rồi gió bấc thổi tới không còn ai sưởi ấm cho chính ta
[Hook:]
Anh vẫn bước thật chậm và thanh thản trên con phố đông người
Mọi thứ niềm vui ở xung quanh anh nhưng sao môi anh vẫn không cười
Xuân hạ thu đông trôi qua nó vẫn lập lại lại gặp anh sau mấy tháng
Còn em theo đông xa mãi người về nơi nao anh chẳng thấy dáng
[Ver 2:]
Đến bây giờ thì chắc có lẽ ta chẳng còn gì vương nhau
Thời gian đã làm vơi đi kỉ niệm khi gió đông về còn thương đau
Anh vẫn là anh anh vẫn một mình bước vào mùi vị của gió đơn
Không còn nhớ cũng không được nghĩ chỉ làm lòng anh thêm rối hơn
Anh không hề buồn khi có khói thuốc vẫn luôn làm bạn mỗi khi anh cần
Chứ không phải ai cũng muốn đến bên anh rồi cũng theo gió mây trôi xa dần
Biết bao hơi lạnh này thì có chắc ở trong nơi anh luôn ấm lòng
Chỉ ít men nồng đưa anh đi đến một mơi viễn cảnh trong đêm đông
Bao nhiêu cảm xúc giờ chẳng còn chi hết, vài ba ân tình rồi cũng sẽ tan hết
Đi về nơi đâu để ta có hồi kết, nơi hai ngọn gió kia vẫn còn phân biệt
Tâm trí phân liệt cảnh vật mờ ảo có phải anh đang dần kiệt sức rồi
Gió buốt gào thét cứa xát da anh không thể giữ cũng đành phải vứt thôi
Vứt đi quá khứ của ba đông trước không cho hiện tại anh phải tua lại
Một cuốn phim buồn diễn viên ngày đông còn nhân vật phụ phải mua vai
Đông và anh chẳng phải là bạn nhưng chẳng đông nào anh không khắc ghi
Anh và đông 9 tháng lại gặp có khi nào đông đã dần đang khác đi