Một Triệu Like

Tác giả: Chưa Biết
[Intro: Đen]
Ay
Đen Vâu
Talk to myself.

[Verse 1: Đen]
Một cái beat thật chill đưa ta về với bản chất (về với bản chất)
Đen Vâu keep it real, rap theo kiểu đơn giản nhất (kiểu đơn giản nhất)
Cuộc chơi đi hơi xa, hơn cả thứ mà ta từng mơ về
Bật cho ta con beat, coi Đen Vâu tiếp tục làm thơ nà
Con gấu kiếm ăn đủ, thì nó mới có thể ngủ đông (That's right)
Đại bàng tập đập cánh, trước cả khi nó đã đủ lông (That's right)
Chịu nhiều vết thương nhất, mới đủ sức làm con sói đầu đàn
Con người trong nghịch cảnh, càng không được phép chịu đầu hàng
Trong đầu là vàng, lửa trong tim, dưới chân sỏi đá
Không có hoa hồng, nếu không làm, mà chỉ giỏi phá
Có lẽ việc ta làm, chỉ là thứ gì đó đang hợp thời
Cũng vui vì làm chiếc lá, trong vô vàn hoa lá bay rợp trời
Cũng may không làm idol
Không phải mang gánh nặng đến trĩu vai
Một bài nhạc lộn xộn, kỉ niệm ngày có được một triệu like
Nếu mỗi người cho ta một ngàn, là ta sẽ có ngay một tỷ đồng
Lấy tiền đó lên vùng xa, xây được mấy cái lớp học vỡ lòng.

[Chorus: Thành Đồng, Đen]
Ánh nắng cuối cùng dần buông xuống
(Bỗng thấy thèm một ly trà đắng chát)
Ai về trên phố hai bên hàng cây
(Mai có lẽ là một ngày nắng khác)
Hồng tàn một đóa nắm trong bàn tay
(Trước khi theo con gió mà khô đi)
Cho ta giữ trọn giấc mơ cuối ngày
(Để ta biết mình không hề vô tri).

[Verse 2: Đen]
Gọi ta là Mít-đặc, bạn ta là Biết-tuốt
Và ta đang phiêu lưu chuyến đi không biết trước
Đâu có ai mà biết được, mấy thằng thích hát ca
Lông bông từ ngày đó, đến bây giờ là rap star
Đám người ở trong chuồng, nói tụi ta ngông cuồng
Nói ta vô văn hóa, nhưng mà ta không buồn
Đẹp hơn hoa trong vườn, đôi khi như bác sĩ
Moi móc hết tâm can, mặc kệ người khác nghĩ
Cũng đã quen với đắng cay
Bước vào đời tay trắng cùng lắm lại trở về với trắng tay
Mỗi ngày ta thức dậy, dành một lúc ngắm nhìn mây trắng bay
Khi mày yêu cuộc đời, cuộc đời cũng sẽ yêu mày đắm say
Có quá nhiều thứ muốn anh chi?
Nhiều người thì cũng muốn, anh sẽ xuống nhanh đi
Khi tóc còn như vườn cải, còn đang bổ luống xanh rì, ya
Như Trịnh Công Sơn anh muốn để gió cuốn anh đi, ya
Hạnh phúc là khi về nhà, mẹ vẫn chờ ba dang rộng cửa
Những lúc như thế, đời chẳng còn gì quan trọng nữa, ah
Mày sẽ không biết mày đã từng may mắn tới cỡ nào
Cho tới khi mày hiểu được sự nhẹ nhõm của một cái thở phào
Ta chỉ muốn được yên, đừng nỡ nào (Đừng nỡ nào, đừng nỡ nào).

[Chorus: Thành Đồng, Đen]
Ánh nắng cuối cùng dần buông xuống
(Bỗng thấy thèm một ly trà đắng chát)
Ai về trên phố hai bên hàng cây
(Mai có lẽ là một ngày nắng khác)
Hồng tàn một đóa nắm trong bàn tay
(Trước khi theo con gió mà khô đi)
Cho ta giữ trọn giấc mơ cuối ngày
(Để ta biết mình không hề vô tri).

[Verse 3: Đen]
Sống phải hiền chứ đừng quá lành
Lành quá tụi nó bắt nạt
Tụi nó sẽ vắt kiệt mày đến từng đồng xu cắc bạc
Dù mày cầm tinh con gì, tụi nó cũng muốn cưỡi lên
Cưỡi lên đầu cưỡi lên cổ, cho dù mày có lè lưỡi rên
Khi mày đã từng nghèo khó, tay mày đã từng chai và sạn
Tao tin là mày sẽ biết, ở bên mày có ai là bạn
Thử ngã một lần mà coi, mấy ai chịu đỡ mày đâu?
Đa số là cười vào mặt, rồi tiện thể đạp xuống thật sâu
Vì trò đời mà, chua như là dưa ghém
Tụi nó thích hạ thấp người khác, để che đậy cảm giác thua kém
Tụi nó sẽ phán xét mày bằng tư duy chưa quá lớp chồi
Mày ngã, tụi nó cười to, mồm nó há như cá đớp mồi
Rải một chút cám cò, tìm tụi nó không cần phải lội ao
Nhiều khi tao thấy tiếc, niềm thân ái mà tao đã vội trao
Tụi nó sẽ không xuất hiện khi không thấy được một chút lợi nào
Làm bạn tao thì được, đừng có muốn làm ông cố nội tao!
  • Nghe nhạc
Xem Video
Muốn đăng video của bạn? Đóng góp video

Ý KIẾN BÌNH LUẬN

Người đăng: Bằng Lăng Tím
Bài này đã được xem 2318 lần.
  • Hình số:
  • 1
  • |
  • 2
  • |
  • 3
  • |
  • 4