Lớn rồi, biết đau đớn rồi, khiêm tốn rồi, đã quá trớn rồi, biết chối rồi, biết nói dối rồi, biết khóc rồi,
Biết nuốt lại dòng nước mắt, ngậm chặt đôi môi.
Lớn rồi, hết nói giỡn rồi, đứng đắn rồi, nghiêm túc rồi, biết tha thứ rồi.
Và lại một cuộc đời dang dở...hoàn chỉnh rồi.
Lớn rồi! Lớn rồi thì mới biết rằng mình nhỏ bé.
Và đã có những tiếng thét gào...chỉ là khát khao, lời thỏ thẻ.
Lớn rồi! Cũng *** với những đêm đơn côi.
Để mà lớn cũng phải qua bao nhiêu lần hờn dỗi.
Lớn để mà còn biết cái sự khác biệt giữa mình và "cái tôi".
Lớn để biết mình sai rồi, nhưng mà lạc lối không phải là cái tội.
Lớn vì cái nhận thức và xin sự thay đổi.
Còn sống là vẫn còn may rồi, số phận tăng đôi, thắng thua từ tay thôi.
Lớn rồi! Sang chương mới, kể tiếp những câu chuyện kẻ đương thời.
Lớn rồi! Lớn rồi thì mới biết rằng mình nhỏ bé.
Và đã có những tiếng thét gào...chỉ là khát khao, lời thỏ thẻ.
Và lớn rồi, chữ thiện - ác
Không những chỉ định nghĩa mà còn có cả giao diện khác.
Lớn rồi! Lớn rồi thì mới biết rằng mình nhỏ bé.
Và đã có những tiếng thét gào...chỉ là khát khao, lời thỏ thẻ.
Và lớn rồi, chữ thiện - ác
Không những chỉ định nghĩa mà còn có cả giao diện khác.
Lớn rồi! Lớn rồi nhưng cũng chưa hẳn là khôn.
Rồi họ khuyên mà đầu tao vẫn như nước đổ lá môn.
Nhưng mà cũng lớn rồi, gặp chuyện lớn rồi, hết phởn rồi, sợ hơn rồi, đỡ nhờn rồi.
Cũng đã hết nổi loạn rồi, sóng chỉ còn là gợn thôi.
Lớn rồi! Thức thời nên nhường đời, họ đánh tới mình nghiêng sang,
Từng cơn họ bao nhiêu tiếng vọng nhiều lúc chỉ còn tiếng vang.
Nhưng mà,
Ơn ông trời, ít hay nhiều cũng lớn rồi, nhiều hay ít lúc lỡ lời.
Khi lớn tưởng thoát ra khỏi được giam cầm, và nhà tù chỉ thấy sợ mới.
Và lớn rồi, chữ thiện - ác...Không những chỉ định nghĩa mà còn có cả giao diện khác.
Sống biết đâu có lý do để tốt, đừng cám ơn vội.
Phải lớn rồi, nói chung là...
Một khi biết mình nhỏ bé thì tâm hồn bắt đầu sẽ lớn, đôi khi nói năng nhỏ nhẹ thì người ta lại lắng nghe hơn.