Hoa tím lục bình, màu buồn dở dang.
Đời theo con nước, mãi trôi không ngừng.
Hoa tím lục bình, thân phận nổi trôi.
Lênh đênh trên sóng, mãi buông tơ lòng.
Tiếng ca ai buồn, nghe thoảng chờ mong.
Dường như em đã, dở dang duyên nồng.
Cung oán cung sầu, nỗi buồn chan chứa.
Xót xa nghẹn ngào, ai hiểu lòng nhau.
Đàn ai oán than, khúc tơ lòng vấn vương.
Đàn ai oán than, nhớ cung sầu cung thương.
Đàn gieo tiếng tơ, tiếng than thở một mình.
Như nhánh lục bình, không bến đậu người ơi.
Đàn rao sáu câu, nghe như thảm như sầu.
Mà ai biết đâu, lục bình mang nỗi đau.
Ngàn năm theo con nước, trôi xa mãi nơi nào.
Tình sao bể dâu, nhánh lục bình về đâu.
Nghe lòng buồn mênh mang
Đưa mắt trông mơ màng theo áng mây.
Đời như cánh hoa lục bình
Đang trôi về phương nào xa lắm.
Cuộc đời nhiều phong sương
Lắm gian truân u buồn bao vấn vương.
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Tiếng bông lục bình nổi trôi đi về đâu.
Rồi gập ghềnh trên sông
Theo áng áng mây dần trôi.
Vương vấn không phai màu
Màu buồn thủy chung.
Dù gió dù sương
Hoa vẫn là loài hoa thắm nồng
Mang tiếng sầu lời thương cho đời.
Mãi mãi trong tôi vẫn đậm đà
Tình yêu luôn nhớ thương qua từng năm tháng.
Sắc son trong dạ vui đời phong sương.
Cánh hoa lục bình vẫn tròn vẹn tươi trong gió sương.
Tiếng ca ai buồn, nghe thoảng chờ mong.
Dường như em đã, dở dang duyên nồng.
Cung oán cung sầu, nỗi buồn chan chứa.
Xót xa nghẹn ngào, ai hiểu lòng nhau.
Đàn ai oán than, khúc tơ lòng vấn vương.
Đàn ai oán than, nhớ cung sầu cung thương.
Đàn gieo tiếng tơ, tiếng than thở một mình.
Như nhánh lục bình, không bến đậu người ơi.
Đàn rao sáu câu, nghe như thảm như sầu.
Mà ai biết đâu, lục bình mang nỗi đau.
Ngàn năm theo con nước, trôi xa mãi nơi nào.
Tình sao bể dâu, nhánh lục bình về đâu.
Ngàn năm theo con nước, trôi xa mãi nơi nào.
Tình sao bể dâu, nhánh lục bình về đâu.