Người đừng bỏ anh ra đi đừng để anh với những đêm một mình
Đừng chạy theo đam mê dẫn lối em xa khuất anh, khiến anh loay hoay tìm em
Và đừng đi ra khỏi vòng tay anh, vì anh cũng chẳng thế biết được ngày mai
Giông bão kéo bất ngờ, cuốn em xa khỏi tầm nhìn yêu thương
Bầu trời luôn biết cơn đau anh đã cố chịu đựng, suốt những ngày qua
Hối hận đã thiêu đốt trái tim anh, luôn cố dừng suy nghĩ về hình bóng em
Có phải khi bên nhau nếu ai yêu hơn thì sẽ phải mang theo bao đau thương nếu lỡ xa nhau.
Biết là sẽ nhận lấy hết những chuỗi ngày cô đơn, thế nhưng sao vẫn cố lao theo.
Chắc đâu đó ở khắp thế gian bao la, sẽ có một người vẫn đứng tìm nhặt ký ức xưa
Gió cứ nhắc mãi một lời thôi: Người đã đi lâu rồi
Trong đêm khuya cơn mưa lạnh thêm, những vết cắt cứ cứa thật sâu vào trái tìm như đang sầu đau vì ai.
Phải có cách gì để quên đi chuyện đã qua, để cho quá khứ trong tim chỉ là chuyện đã từng
Người ra đi bỏ lại một khoảng trống, và hàng ngàn ngôi sao cũng chẳng thể lấp đầy
Nỗi nhớ em như mùa đông, giá buốt lạnh câm, chẳng thôi
Người từng dạy anh học cách phải yêu thương, còn dặn anh phải luôn cười thật nhiều
Nhưng khi anh hiểu được mọi điều thì là lúc em rời đi
Có phải khi bên nhau nếu ai yêu hơn thì sẽ phải mang theo bao đau thương nếu lỡ xa nhau.
Biết là sẽ nhận lấy hết những chuỗi ngày cô đơn, thế nhưng sao vẫn cố lao theo.
Chắc đâu đó ở khắp thế gian bao la, sẽ có một người vẫn đứng tìm nhặt ký ức xưa
Gió cứ nhắc mãi một lời thôi: Người đã đi lâu rồi