Qua ngõ trúc thấy gió vàng thay lá vàng
Anh qua ngõ trúc một mình
Đọc câu thơ cũ một mình để một mình mình nghe.
Thu đi từng bước rụt rè
Anh đi từng bước để nghe tiếng
Để nghe tiếng lòng mình.
Qua ngõ trúc thấy nắng tàn bên kia đồi.
Nhà em ẩn dưới ngàn mai
Từ đây qua đó nửa ngày đường đi
Dạo em từ giã thơ ngây
Rừng Thu lá rụng ngập đầy lối xưa.
Qua ngõ trúc nhớ một thời yêu thương nay ta không còn.
Đồi mai mờ mịt khói sương, mờ mịt khói sương.
Tình ta dù năm tháng sống mãi trong lòng em.
Trúc mai nửa cuộc tình buồn.
Ngõ trúc xưa chỉ thấy lá vàng rụng mau.
Ngõ trúc xưa chỉ thấy rụng lá vàng buồn tàn Thu.
Thơ:
Quạnh hiu gió cợt nắng chiều
Mình anh đứng giữa rừng Thu bẽ bàng.
Buông rơi một chiếc lá vàng,
Rụng theo ngàn chiếc lá buồn tàn Thu.